Tôi đến Huế vào một ngày rám nắng mùa hạ. Chưa một lần trở lại mà xôn xao nỗi nhớ.
Huế trong tôi |
Xứ Huế mộng mơ – từ tên gọi đến miền đất ấy tưởng chừng quá đỗi xa lạ vậy mà trong phút chốc trở nên thân thương như một cơ duyên trời ban.
Huế dần dần hiện ra trong tầm mắt khi vừa bước xuống ga tàu, đưa mắt ngắm nhìn sự tấp nập của nhà ga, lắng nghe tiếng chuyển dịch của bánh tàu ghì lên đường ray ken két hòa trong sự nhốn nháo của tiếng người đưa đón, tiếng những đứa trẻ con mê mải và tôi bất giác nhìn thấy bóng người thân. Tất cả thanh âm ấy hỗn độn mà vẫn thân thương, dịu hiền lắm, phảng phất màu buồn đến cổ kính tựa như bản giao hưởng réo rắt vương vấn lòng du khách phương xa.
Trời Huế thân thương |
Và tất cả trở nên thân thương, gần gũi, có lẽ bởi nơi ấy có những người thân của tôi.
Giọt nắng ngày hạ
Nắng miền Trung gay gắt, khô rát bởi gió Lào, dù không quá khó chịu như những điểm đến khác nhưng nó vẫn là một đặc trưng của mảnh đất này khiến bất cứ ai cũng muốn trốn tránh, cái nắng cháy da cháy thịt, thiêu đốt những tâm hồn “nhạy cảm” lần đầu đến Huế.
Huế hiên ngang trong nỗi nhớ |
Tôi đã từng rong ruổi trên những con đường xứ kinh đô cũ vào những ngày nắng nóng, đủ “chứng kiến” cái nóng muốn “phát hỏa”, ấy vậy mà kì lạ lắm, những lăng tẩm, đền đại hay Đại Nội nằm nghiêng nghiêng dưới những vạt nắng, đổ bóng cổ kính như màu thời gian in hằn lên cảnh vật. Những cơn gió hiu hiu đùa nghịch với cây cối như những lời đồng vọng của ngàn xưa, như kể lại những khoảnh khắc lịch sử nơi đây.
Trong màu nắng đương vàng ruộm phủ lên cảnh vật, một thời quá vãng dường như mở ra trước mắt hào hùng, kiên cố.
Màn mưa trắng trời
“Nỗi niềm chi rứa Huế ơi
Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên”
Và tôi cũng đã được chứng kiến những cơn mưa bất chợt của xứ Huế vào một ngày hạ. Trời đang nắng chang chang là vậy mà một cơn mưa dông kéo đến hối hả như trút giận dữ xuống mảnh đất này, khiến cho cảnh vật càng thêm đìu hiu, dòng người thưa thớt và phố lại đìu hiu, xơ xác. Mưa Huế giăng mắc như bức màn mỏng làm mờ nhòe cảnh vật, phủ buồn lên mắt, vương vấn lòng người đi, kẻ ở.
Mưa Huế giăng mắc lòng người |
Tôi ngồi trong nhà mà ngóng ra phố, thẫn thờ nhìn những hạt mưa nặng nhọc rớt xuống mặt đường còn đang bốc hơi, phả lên mùi đất nồng nồng, mùi vị của nỗi buồn man mác, lặng lẽ thấm thía hết hồn cốt của xứ Huế nên thơ.
Trời buồn điều gì à? Trời buồn tuôn mưa hay lòng người nức nở?
Người Huế hay linh hồn Huế
Nhẹ nhàng, chân thật và ít nói là những gì tôi cảm nhận trong suốt thời gian ở đây. Người con gái Huế mang vẻ đẹp kì lạ lắm, không phải là vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại mà là vẻ đẹp truyền thống của những người phụ nữ hiền thục với gương mặt chữ điền phúc hậu “lá trúc che ngang mặt chữ điền”, pha chút thâm trầm, tĩnh tại nhưng lại thoảng chút buồn cố hữu.
Người Huế hay chính linh hồn đất Huế |
Người thân của tôi ở nơi đó, dù khoảng cách địa lý xa xôi, dù những bộn bề của cuộc sống ngoài kia có khiến chúng ta xa cách nhưng nơi đó đã trở thành một mảnh đất thân thương trong cuộc đời. Huế hiên ngang trong sắc nắng, Huế tĩnh mịch trong màn mưa và mộng mơ trong chính những người con xứ Huế.
Khung trời xứ Huế |
Tôi trở về Hà Nội trong nỗi nhớ mang tên xứ Huế với sông Hương – núi Ngự – cặp tình nhân muôn đời, trong không gian cung đình của giờ khắc bồng bềnh trên thuyền rồng lắng nghe những khúc nhã nhạc, trong ánh nến lung linh của đêm thả đèn hoa đăng chuyên chở bao ước vọng.
Lạ mà thương là vậy đấy, xa xôi mà hóa ra lại thật gần gũi, Huế trong tôi giống như những người thân ấy.
vntrip – Vntrip.vn