Ấy là vào tháng 3. Mùa Sưa. Mùa kí ức.
Tôi lạc lõng bước giữa thảm hoa mỏng manh, nhặt những cánh hoa ghép thành kỉ niệm.
Hoa sưa tinh khôi. Ảnh: Fb Ký túc xá Mễ Trì |
Khi những cánh hoa sưa bắt đầu điểm tô cho màu trời, lả tả phủ trắng mặt đất báo hiệu một Mùa Sưa nữa lại về. Tôi viết hoa “Mùa Sưa” bởi đó không chỉ là mùa thông thường như bao mùa vẫn đến, vẫn đi mà đó còn là “mùa kí ức”.
Tháng 3 về…
Nếu để ý thật kĩ, bạn sẽ nhận ra một Hà Nội không chỉ huyên náo, nhộn nhịp với phố phường tấp nập, với dòng người hối hả, với những dãy hàng quán chen chúc hay những giờ tan tầm tắc nghẽn đến khó chịu mà Hà Nội còn có những giờ khắc thật yên bình.
Sân kí túc Mễ Trì. Ảnh: FB Ký túc xá Mễ Trì |
Cứ mỗi độ tháng 3 gõ cửa Hà Nội, người người lại náo nức rủ nhau đi ngắm hoa sưa, loài hoa có sắc trắng, dạng đài hợp, mọc ra từ nách lá, nhỏ xinh như những nét chấm phá đặc trưng của đất trời Hà Thành. Hoa nở thành chùm, trắng muốt, mơ màng, xen kẽ với những búp lá non xanh mang đến cảm giác bình yên. Hoa sưa nở rộ vào đầu tháng 3, khi những cơn gió se lạnh của mùa đông vẫn còn vương vấn, khi những cơn mưa phùn của mùa xuân đang tới và chút ấm áp của mùa hạ đang lấp ló đâu đây.
Hoa nở không báo trước, chỉ là khi vì không biết vô tình hay hữu ý, ngửa mặt lên ngắm nhìn bầu trời, tận hưởng bầu không khí trong lành của một buổi sáng và người ta nhìn thấy những chùm hoa đã khoe sắc ở đó.
Hoa trắng vương vấn lòng người. Ảnh: Fb Ký túc xá Mễ Trì |
Sưa là dạng cây gỗ nên thân thường thẳng và cành lá vươn cao, bởi vậy khó lòng có thể tìm thấy một chùm hoa e ấp sà lên tóc, lên vai người qua đường nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua, những cánh hoa li ti sẽ rơi rụng xuống mặt đường, trải nên tấm thảm mỏng manh đón chân du khách.
…mang theo Mùa kí ức
Tháng 3 đến, hoa sưa nở rộ mang theo miền kí ức sâu thẳm của một góc sân kí túc xá Mễ Trì.
Ngày ấy, họ là những sinh viên ngây thơ, giản dị, thoắt cái, tất cả đã xa xôi chỉ còn để lại những kỉ niệm. Và mỗi khi Mùa Sưa ấy trở lại, lòng ai cũng bồi hồi, xao xuyến, một cảm giác vương vấn khó gọi thành tên.
Mảng màu kí ức. Ảnh: Fb Ký túc xá Mễ Trì |
Tôi lạc lõng bước giữa thảm hoa mỏng manh, nhặt những cánh hoa ghép thành kỉ niệm, mọi thứ dần hiện ra trước mắt, những chiếc bóng nhỏ quen thuộc liêu xiêu trong nắng, tóc bay, váy bay, khệ nệ ôm những hộp xốp trong tiếng cười đùa vui vẻ, xa xa lại thấy một chiếc xe đạp thân quen đang vội vàng lao nhanh lên giảng đường. Cuộn băng kí ức tua nhanh đến những khoảnh khắc xếp hàng chờ tắm, chờ giặt, tiếng chí chóe, tiếng í ới gọi nhau lấy đồ, hay những buổi tối ngồi lặng im nghe nhau trải lòng bên những cốc trà chanh thoang thoảng xen lẫn mùi hoa. Cũng có những ngày trở gió, chong đèn mà tâm sự đến gần sáng những chuyện trên trời, dưới đất, để rồi mỗi người lại tự nhắm mắt mà đuổi theo suy nghĩ của riêng mình.
Khoảng trời kỉ niệm. Ảnh: Fb Ký túc xá Mễ Trì |
“Trâu ơi, đi chợ không?”, “Trâu ơi, đi ăn bún đậu không?”, “Trâu ơi…”.
Bạn có còn nhớ chúng ta đã từng yếu đuối trước cuộc sống, đã từng băn khoăn trước nhiều sự lựa chọn, có còn nhớ những bữa liên hoan mà tôi luôn là người ăn tham nhất không? Có còn nhớ con đường từ nhà đến trường đầy rẫy những nguy hiểm, nhớ “lầu xanh”, “gác vàng” mà chớp mắt một cái đã thành quá vãng?
Nơi đẹp nhất trong lòng mỗi người |
Trong đoạn băng ấy, từng gương mặt lại hiện lên rõ ràng chỉ như vừa mới hôm qua còn đang bên nhau, có những người chị luôn biết cách nhường nhịn các em, có những người bạn thường chọc ngoáy, trêu ghẹo thậm chí là cãi nhau nảy lửa.
Góc trời mộng mơ |
Ai đó giờ đây đã trở về những miền đất xa xôi, ai đó đã có gia đình riêng và cũng có ai đó vẫn đang miệt mài trên con đường cũ.
Sân Mễ Trì vẫn đấy. Mùa hoa vẫn về. Còn người thì đã xa…
vntrip – Vntrip.vn